Ngày ấy, với ai là khung trời kỷ niệm thắp đầy lửa phượng và tiếng ve, với tôi là màu xanh mướt và sắc tím bằng lăng, tím hiền thiết tha mỗi khi hạ về. Thật lãng mạn cánh hoa bằng lăng tím mỏng mảnh cứ luống cuống theo vòng xe xoay và như cùng chiếc lá khô tinh nghịch.
Anh chợt đến, nụ cười thân quen thời áo trắng. Tôi hành trang giảng đường, anh thì về cty ở quê nhà, xa lắm. Từ đó hoa bằng lăng tím nổi lên giữa trời chiều làm tím cả nhớ mong, đợi chờ.
Thời gian trôi, tôi hay tìm đến khoảng trống, chìm vào im lặng nghĩ về ngày ấy, nghĩ về anh. Tôi nhìn thấy cánh bằng lăng tím mỏng mảnh rơi nghiêng theo ngày tháng. Hạ về tôi đều nhặt cánh hoa bằng lăng tím ép vào trang giáo án mỏng mảnh đợi chờ.
Mười năm thắm thoát trôi qua, nơi phố thị ồn ào, cũng trên con đường này, tình cờ bắt gặp cái gì đó thân quen của ngày nào.
- Linh! Linh! Phải Linh không?
Tiếng gọi văng vẳng bên tai tôi nghe sao quen quá. Tôi quay lại.
- Việt !
Chúng tôi chưa nói hết câu chào. Việt vội nắm lấy tay tôi.
- Linh ! Đi theo anh lại đây. gần đây nè.
Tôi e dè ngần ngại trước cử chỉ tự nhiên con nick như ngày nào mà tôi hay gán cho Việt. Việt kéo tay tôi đến bên cây bằng lăng tràn ngập sắc tím. Hôm nay, tôi trông dáng nó mảnh liệt lắm, sức sống tràn trề. Bầu trời cũng trong veo quang đãng làm sao. Việt hỏi tôi, tôi giả bộ trả lời lơ.
- Linh thấy gì không?
- Thấy gì là thấy gì? Thấy gì đâu?
- Linh quên sao, Cây bằng lăng này chứng kiến bao sự kiện thời áo trắng của tụi mình đó. Vậy mà mới đây đã hơn 10 năm rồi phải không? Kìa, nhìn đi tên chúng mình còn lưu mãi trên thân cây nè. Nó sẽ chung thủy, đợi chờ không phai theo thời gian phải không? Linh nhìn đi. Không chỉ có vậy mà sắc tím nổi lên giữa khoảng không thật ấm áp phải không em.
Tôi lúng túng trước lời nói của Việt, trước sắc tím của hoa bằng lăng rồi nhẹ nhàng ép cánh hoa lên ngực mình mà Việt đã hái tặng tôi.
- Để anh hái tặng Linh cành hoa ha?
- Thích lắm !
Tôi ép cánh bằng lăng tím là ép cả nhớ thương vào tim mình. Việt nắm lấy tay tôi lần nữa có lẽ khác hẳn lần trước, rồi cái xiết nhẹ vào nhau chìm trong im lặng. Tôi cảm nhận được thứ hạnh phúc. Ôi ! Thứ hạnh phúc hòa nguyện vào sắc tím cứ lan tỏa trong khung trời mát dịu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét