21 thg 7, 2010

LIEU














Mãi trong kí ức của tôi là rặng liễu đẹp và buồn. ở làng quê, bên ao lúc nào cũng trồng cây liễu, cây lộc vừng. Mùa thu êm ả, mấy nhành tơ liễu rũ xuống bên cây lộc vừng, hoa đỏ rộ, cánh bay lấm tấm mặt nước, như từ thuở nào lâu lắm rồi.

Những cây liễu trong áng văn chương nhiều thời, và cả trong kí ức tuổi thơ. Dặm dài bờ liễu trong Kiều. Hàng liễu Hồ Tây buông mành soi bóng nước. Bờ liễu Hồ Gươm run rẩy, se se đầu mùa heo may. Cả bờ liễu Hàng Châu đất Trung Hoa xa xôi, nơi những thi hào mặc khách tả buổi chia tay nghìn dăm buồn.

Liễu mềm mại đến thế. Liễu yêu kiều đến thế. Cây liễu đứng bờ ao. Là kĩ niệm mối tình họp lai tan, nhung bài ca cây liễu thì đọng lại mãi như nỗi nhớ day dua. Ngồi buồn dưới mành liễu, ai hát nhè nhẹ: “Hàng liễu đáng yêu này, làm ta dịu hết nỗi buồn. Liễu thân yêu xanh xanh dịu dàng, đứng bên sông nghiêng nhẹ nhàng, nói đi em ta nghe, đừng thổi nữa, người yêu ta ở nơi nào?”

Cây liễu lá rủ cành mềm, lá từ lấm chấm non tơ đến lúc xanh thẫm, yểu điệu, làm duyên bên hồ, cành lá cong rủ xuống, như những nét uyển chuyển của tranh bút nho thủy mặc. Cây liễu mềm mại mà người ta ca ngợi như bờ mi cong, như tóc buồn buông xuống. Cây liễu dễ trồng, vườn quê thêm bóng liễu, làm dịu lòng và tôn lên cái vẻ mượt xanh. Từ cây liễu lẻ loi ao vườn, đến rặng liễu thướt tha bờ hồ và những chiều bằng lăng đi học, dạo chơi tuổi học trò mọng mơ. Lá liễu như mắt ai thương thương nhớ nhớ. Câu thơ ai viết như tươi màu mực tím.

Em vít mùa thu cùng nhành liễu

Chiếc lá chiều vàng lặng lẽ rơi

Nhành liễu có cong làm trăng khuyết

Lời thương đừng nở để xa xuôi

Gom góp mùa thu vào trang vở

Hương làm tóc ấy hóa thành thơ

Không chỉ có xanh mượt dặm liễu, tôi đi về đất đảo, lai ngẩn ngơ bắt gặp rặng liễu rủ bông đỏ chiu chút từng chum, hoa ẩn hiện trong những dải lá dài xanh. Có người gọi là “hoa tràm bong đỏ”. Cây liễu rủ hoa đỏ gắn với chuyện cổ ngày xưa. Chàng trai lên đường đánh giặc để lại người thương nơi quê nhà tên là cô Liễu. Ngày chiến thắng, bao người lính ra về, nhưng chàng trai vẫn vắng bóng. Liễu vẫn mòn mỏi ngóng trông. Cô đứng lặng mãi trở thành cây liễu rủ. Hoa liễu rủ đỏ mang mùi hương thầm, như tấm lòng son chung thủy.

Cây liễu xanh rờn, cây liễu hoa đỏ, ở đâu cũng đẹp, cũng thơ. Anh trai hành quân sau cuộc chiến thắng cũng không về nữa. Quê nhà quê nhà chưa có ai đợi ai chờ. Cây lộc vừng thân tàn úa trơ trọi đổ xuống ao. Chỉ còn cây liễu già đứng gù gù bên ao nước trong leo đẽo.



Chuyện chúng mình có như vậy không anh, em cẩm thấy rất sợ, thật sự rất sợ ?!!















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét